Trong những ngày tháng 7 lịch sử này,
cả dân tộc Việt Nam đều có những hành động khác nhau, chúng ta đều dành thời
gian tới viếng mộ các liệt sỹ, thăm nom, tu chỉnh những nghĩa trang liệt sỹ,
thăm hỏi các cựu chiến binh, mẹ Việt Nam anh hùng, những gia đình người có công
với cách mạng. Hướng tới kỷ niệm ngày thương binh liệt sỹ 27/7 với tất cả lòng
ngưỡng mộ, bởi máu đào của các anh hùng liệt sỹ đã tô thắm lá cờ Tổ quốc, máu
đào đã nở hoa cho đất nước ngày hôm nay.
Máu
đào của các anh hùng liệt sỹ đã tô thắm lá cờ Tổ quốc, máu đào đã nở hoa cho đất
nước ngày hôm nay
Tuy nhiên, xuất phát từ tinh thần dân
tộc, bản thân tôi cảm thấy rất xúc động trước công lao, những đóng góp, hy sinh
của biết bao thế hệ chiến sỹ trực tiếp cầm súng chiến đấu cho hòa bình hôm nay,
rất nhiều người trong số họ đã mãi mãi nằm lại ở các chiến trường. Chiến tranh
đã lùi xa vào dĩ vãng hơn 42 năm, tuy nhiên cứ đến ngày này một số tổ chức, cá
nhân ở trên đất nước này lại đang có những hành động đi ngược lại với đạo lý
truyền thống ấy của dân tộc, khi chúng hô hào tổ chức cái gọi là “Tri ân thương
phế binh Việt Nam Cộng Hòa”. Chắc chắn hành động đó của những kẻ trên là hoàn
toàn sai trái, khi đã vinh danh binh lính Ngụy năm xưa, từ đó làm nhiều người
hiểu nhầm về chính sách hòa hợp dân tộc của Đảng, Nhà nước.
Trải qua hàng ngàn năm lịch sử, với
truyền thống, bề dày văn hóa lịch sử, Việt Nam luôn khẳng định “Đoàn kết, hòa hợp dân tộc là điều kiện cần
thiết cho sự ổn định và phát triển của mọi quốc gia”. Nhiều thế hệ người Việt
Nam từng thấm thía nỗi đau chia rẽ, tàn phá của chiến tranh và các chính sách
cai trị thâm độc của các thế lực phong kiến, thực dân, đế quốc và tay sai. Đặc
biệt là cuộc chiến tranh tàn bạo do đế quốc Mỹ tiến hành, với thủ đoạn “Việt
Nam hóa chiến tranh” đã để lại những hậu quả hết sức nặng nề đối với hầu hết
gia đình Việt Nam suốt mấy chục năm qua và còn kéo dài. Vậy sao chúng ta chủ động
để tháo bỏ sự mặc cảm, định kiến, nặng nề trong tư tưởng để từng bước có cái
nhìn thiện chí hơn về những người Việt trong quân đội Ngụy? Bởi lẽ, chúng ta
chiến thắng Mỹ, thống nhất đất nước không phải vì chế độ này thắng chế độ kia,
mà chúng ta thắng là vì ước muốn giải phóng, thống nhất dân tộc.
Có một điều, chúng ta nên nhớ rằng, với
lính Ngụy năm xưa, những người bị ép cầm súng vì không trốn lính được phải mang
cái án suốt đời, đó là án “ngụy quân”, còn người làm trong chính quyền cũ cũng
mang cái án “ngụy quyền”. Trừ những người có nợ máu với nhân dân, có chính kiến
chính trị, đa số người làm việc cho chế độ cũ chỉ vì họ phải làm và phải sống. Tất
nhiên, chiến tranh thì mất mát là điều đương nhiên, nói như vậy không phải tôi
có ý muốn chúng ta phải có những giúp đỡ với những người lính Ngụy có hoàn cảnh
khó khăn, mà quên đi thành quả cách mạng. Đây thực sự là vấn đề nhạy cảm, liên
quan đến hòa hợp dân tộc, liên quan đến khối đoàn kết toàn dân.
Có lẽ đã đến lúc, chúng ta thôi nói về
câu chuyện thắng-thua, bởi nó hủy hoại không chỉ thể xác mà còn hủy hoại ghê gớm
tinh thần của dân tộc Việt. Chúng ta phải nhìn nhận câu chuyện hòa hợp dân tộc như
một thực tế lịch sử, để không có chuyện đến ngày 30/4 hàng năm thì hàng triệu
người vui, và triệu người buồn nữa. Quan trọng nhất là chúng ta phải “Lấy nhân
nghĩa để thắng hung tàn”, “Lấy trí nhân để thay cường bạo”, vì độc lập dân tộc,
vì tương lai của đất nước để gạt quá khứ đi, để lật qua một trang mới.
Ngay lúc này, chúng ta chỉ hòa hợp
dân tộc thật sự nếu như cả hai bên biết khoan dung, độ lượng, ngồi lại với nhau
và bỏ qua những gì đã xảy ra trong quá khứ, cho dù đó là lỗi của bên này hay
bên kia. Chiến tranh là đau thương, mất mát, cuộc sống tiêu điều, nhân tâm lý
tán, điều đó chẳng ai mong muốn cả. Nhưng chúng ta không bao giờ được phủ nhận
thành quả của công cuộc thống nhất đất nước, đó là một quyết sách đúng đắn.
Không một thế lực nào, kẻ thù nào có quyền nói rằng thống nhất đất nước là sai,
không ai có quyền xét lại quá khứ cả nếu chúng ta thực sự muốn hòa hợp. Những
người đã đi và những người ở lại, đừng nên mang trong mình nỗi hận thù nữa. Mỗi
cá nhân hãy biết khoan dung, bỏ qua những nỗi của nhau, bỏ qua ý thức hệ, quan
điểm này hay quan điểm kia thì hãy nhìn nhau với tư cách là những con dân đất
Việt, con lạc cháu hồng, dân tộc Việt.
Tổ Quốc Việt Nam là một, dân tộc Việt
Nam là một, đấy là một chân lý không bao giờ thay đổi. Dù chúng ta có nói gì đi
chăng nữa thì dòng máu chảy trong huyết quản của những con người nơi quê nhà và
những con người sống đâu đó bên kia đại dương, trên đất Mỹ, Pháp đều giống
nhau. Đều là máu đỏ của dân tộc Việt. Có một thực tế là chúng ta có thể xóa bỏ
hận thù để bắt tay làm bạn với những nước đã từng xâm chiếm chúng ta, vậy mà việc
hàn gắn người Việt với người Việt với nhau theo các bạn thì chúng ta có làm được
không?
Chúng ta phải làm sao để thông cảm lẫn
nhau, chia sẻ lẫn nhau và từng bước đạt được tiếng nói chung, vì mục tiêu chung
là xây dựng một nước Việt Nam giàu mạnh, hòa hợp, đoàn kết dân tộc như những gì
Chủ tịch Hồ Chí Minh mong ước. Chúng ta, nhất là thế hệ trẻ hãy cùng chúng tay,
với sức người, sức của, trí lực, chất xám, đặt lợi ích dân tộc lên trên hết để
phấn đấu vượt qua những thử thách mới, để giải quyết những bài toán mới trong
quá trình xây dựng và bảo vệ vững chắc tổ quốc.
Thay cho lời kết, tôi xin mượn những
câu nói nổi tiếng của cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt khái quát về tinh thần đại đoàn
kết và hòa hợp hòa giải dân tộc: “Không
ai lựa cửa để sinh ra!”; “Không để quá khứ ràng buộc tương lai”...
Vương
Thanh Tâm