Hàng năm vào các dịp tháng 3 và tháng 9 hàng năm, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ
thường tổ chức các buổi báo cáo về nhân quyền quốc tế, trong đó nhấn mạnh về
các vấn đề như “dân chủ, nhân quyền”, “tự do tôn giáo” …, trong đó có Việt Nam
cũng bị chỉ chích nặng nề, thậm chí có quan điểm cho rằng nên đưa Việt Nam trở
lại nhóm C.P.C (Nhóm các quốc gia đặc biệt quan tâm về vấn đề tôn giáo).
Tuy nhiên, điều nực cười ở đây là nước Mỹ dù đã có rất nhiều vấn đề vi
phạm về quyền con người nhưng chưa khi nào họ đánh giá về vấn đề này. Và trên
thực tế, Mỹ luôn tự hào là quốc gia có nền dân chủ số 1 thế giới, họ tuyên
truyền ra rả hàng ngày, nhưng thực tế nó chỉ nằm gọn trên môi của giới cầm
quyền.
Cuộc chiến chống khủng bố với mục đích được giới thiệu là vì cộng đồng
quốc tế, thế nhưng điều chúng ta nhìn thấy là sự tan rã của một số nước không
thân và theo Mỹ (những đất nước vốn rất đỗi yên bình, như Iraq, Syria, là hàng
triệu triệu người bị chết một cách vô ích (trong đó có cả lính Mỹ), trong khi
các đội quân khủng bố không ngừng lớn mạnh, và được “trang bị” những vũ khí
hiện đại nhất. Cuộc chiến tranh xâm lược phi nghĩa ở Việt Nam với hệ lụy kéo
dài mãi tận hôm nay, đó là những nạn nhân “chất độc da cam”, nhưng tự họ phải
gánh chịu đau đớn, sống bằng sự cưu mang của gia đình và xã hội thay vì những
hành động chuộc lỗi của kẻ đã gieo chất độc đó…
Và ngay trên đất Mỹ “Dân chủ, nhân quyền” ở đâu khi mà
mong muốn kiểm soát súng đạn của triệu triệu công dân Mỹ bị chính phủ họ phớt
lờ, bởi những khoản lợi nhuận khổng lồ từ ngành công nghiệp này (Con số người
chết do súng đạn ở Mỹ tăng nhanh hàng năm, chỉ tính riêng 9 tháng đầu năm 2017
đã có tổng cộng tổng cộng 273 vụ xả súng nhằm giết người hàng loạt với 11.650
người đã chết vì súng đạn, còn trung bình có khoảng có 30.000 người chết vì bạo
động súng ống ở Mỹ mỗi năm, tệ hơn là trung bình hơn 2 người ở độ tuổi dưới 18
chết vì súng đạn mỗi ngày). Rồi tình trạng cảnh sát Mỹ bắn chết người vô tội
như cơm bữa (The Washington Post cho hay số người bị cảnh sát bắn chết trong 6
tháng đầu năm 2017 bằng với cùng kỳ năm ngoái. Kể từ khi bắt đầu thống kê vào
năm 2015, tờ báo này phát hiện số vụ cảnh sát nổ súng nhiều gấp đôi con số Cục
Điều tra liên bang Mỹ (FBI) ghi nhận và công bố. Cụ thể, Cảnh sát bắn chết 492
người ở khắp nước Mỹ trong vòng 6 tháng đầu năm 2017).
Một vụ xả súng ở nước Mỹ
Trong số những người bị bắn chết có cả công dân Việt Nam
và nhiều nước trên thế giới, họ chết bởi những lý do “đơn giản nhất”. Trường
hợp nam sinh gốc Việt bị cảnh sát Mỹ bắn chết ngay trước ngày tốt nghiệp chỉ vì
em đang cầm bút (cảnh sát Mỹ nói rằng đó là vì cậu ta sở hữu “vật sắc nhọn”.
Mới đây nhất là trường hợp của Steven Nguyễn (23 tuổi), người Mỹ, gốc Việt đã
chết dưới họng súng của cảnh sát Mỹ chỉ vì “nghi ngờ” có quan hệ với tội phạm
truy nã. Đây chỉ là một trong số hàng ngàn vụ cảnh sát Mỹ bắn chết người vô tội
(Tổ chức Theo dõi Nhân quyền (Mỹ) cho biết, trong giai đoạn 2005 – 2011, hơn
2.700 cái chết do cảnh sát gây ra ở Mỹ được “ém nhẹ” và hợp pháp hóa, chỉ 41
cảnh sát viên bị truy tố, theo AFP.). Có được hệ lụy này là do theo luật Mỹ,
việc cảnh sát sử dụng vũ lực làm chết người là hợp pháp khi nghi phạm đe dọa
cảnh sát hoặc cộng đồng. Cái ranh giới giữa đe dọa và không đe dọa có thể nói
là rất mong manh, và đây chính là lỗ hổng mà giới cầm quyền Mỹ đã cố tình tạo
ra để giúp đỡ bảo vệ cảnh sát trong các ca giết dân thường vô tội.
Chỉ thống kê sơ sơ thôi cũng có thể thấy được bộ mặt thật
về vấn đề nhân quyền ở nước Mỹ khi họ được che đậy bởi một vỏ bọc đẹp đẽ, mỹ
miều. Cho nên, nếu đem những sự việc, những con số trên so sánh với Việt Nam có
lẽ quá khập khiễng, nếu không nói là không thể so sánh, bởi ở Việt Nam Công an
chưa chạm thì nhiều kẻ đã đọc khẩu hiệu quen thuộc “Công an đánh người”, thậm
chí một số vừa tấn công lực lượng chức năng vừa hét âm ý “Công an đánh
dân”(điển hình như vụ mấy tên sỉu nhi chạy xe không đội mũ bảo hiểm, phóng
nhanh, vượt ẩu, khi bị Công an giao thông tuýt còi thì rạch mặt ăn vạ…).
Như vậy, nếu lấy Mỹ là thước đo cho “dân chủ” “nhân quyền
thì có lẽ Việt Nam có lẽ đã là dân chủ quá trớn, vậy có nên học cách “cai trị”
của Mỹ. Còn nếu nói Mỹ vi phạm nghiêm trọng “dân chủ, nhân quyền” vậy tại sao
các tổ chức theo dõi nhân quyền quốc tế chưa một lần đưa Mỹ vào danh sách, còn
Việt Nam được họ gán vào như cơm bữa. Rồi những kẻ tự xưng “các nhà dân chủ”
phải chăng họ không biết làm phép so sánh để rồi luôn mồm vùi dập Việt Nam và
hết lòng ca ngợi Mỹ.
Có lẽ đúng như nhiều người vẫn thường nói, vấn đề “dân
chủ, nhân quyền” là điều tệ hại nhất mà chính quyền Mỹ làm được, nhưng họ lại
cho mình cái quyền đánh giá tình trạng “dân chủ, nhân quyền” ở “những nước mà
họ mong muốn”, thậm chí sử dụng ngón đòn “dân chủ, nhân quyền” để can thiệp vào
công việc nội bộ của các nước khác một cách trơ trẽn.
Mã Phi Long
Mỗi con người, không phân biệt chủng tộc, giai cấp, giới tính, tôn giáo..., đều có các quyền cơ bản, như quyền sống, quyền bình đẳng, quyền tự do, quyền mưu cầu hạnh phúc và các quyền khác. Đó là các quyền mà thiếu chúng thì không thể có phẩm chất con người, không thể hình dung nổi con người theo đúng nghĩa của từ này. Mỗi dân tộc đều có quyền tự quyết, tự do lựa chọn thể chế chính trị, tự do theo con đường phát triển kinh tế, xã hội, văn hóa của mình; tự do định đoạt tài nguyên thiên nhiên và của cải, vì lợi ích của mình, miễn là không làm phương hại đến các nghĩa vụ hợp tác mà mình cam kết.
Trả lờiXóaVấn đề nhân quyền ở mỗi quốc gia, không kể hoàn cảnh lịch sử, chế độ chính trị - xã hội, kinh tế và văn hoá đều có những giá trị chung giống nhau, không thể chia cắt và phụ thuộc lẫn nhau, đồng thời mang tính đặc thù dân tộc, khu vực và bối cảnh khác nhau về chính trị, lịch sử, văn hoá và tôn giáo. Liên hợp quốc tuyên bố: “Tất cả các quyền con người đều mang tính phổ cập, không thể chia cắt, phụ thuộc lẫn nhau và liên quan đến nhau. Trong khi phải luôn ghi nhớ ý nghĩa của tính đặc thù dân tộc, khu vực và bối cảnh khác nhau về lịch sử, văn hoá và tôn giáo”. Có vẻ như Mỹ đã quên đi điều này
Trả lờiXóaCần khẳng định, không có mô hình thực hiện nhân quyền cho mọi quốc gia và không thể sao chép nguyên si mô hình bảo đảm nhân quyền của Hoa Kỳ hay của một quốc gia nào đó vào Việt Nam. Mỗi nước có mô hình riêng, đó là lẽ phải không ai chối cãi được, nó đã trở thành những nguyên tắc ứng xử, những chuẩn mực pháp lý quốc tế được ghi nhận trong Hiến chương Liên hợp quốc, trong các bản Tuyên ngôn, các Công ước quốc tế về nhân quyền. Mong Hoa Kỳ sẽ tôn trọng những sự khác biệt ở VN, cũng như VN tôn trọng Hoa Kỳ
Trả lờiXóaLà một cường quốc luôn rao giảng về nhân quyền, tự do, dân chủ song Mỹ vẫn là nước chưa phê chuẩn hoặc tham gia vào một loạt các quy ước cốt lõi của Liên Hiệp Quốc về nhân quyền, chẳng hạn như Công ước Quốc tế về các Quyền kinh tế, xã hội và văn hóa; Công ước về xóa bỏ mọi hình thức phân biệt đối xử đối với phụ nữ; Công ước về Quyền trẻ em và Công ước về Quyền của Người khuyết tật. Quá xấu hổ
Trả lờiXóaRõ ràng Việt Nam và Mỹ có những điểm, quan niệm khác nhau về vấn đề nhân quyền xuất phát từ đặc thù, điều kiện của mỗi nước và khác nhau về hệ tư tưởng. Thế nhưng không vì thế mà ảnh hưởng đến mối quan hệ ngoại giao giữa hai quốc gia và không lấy đó làm điểm tựa để can thiệp vào công việc nội bộ của nhau và không có đồng sàng dị mộng mà trên cơ sở tôn trọng lẫn nhau. Còn vấn đề đảm bảo quyền con người ở VN thì ko phải bàn cãi nhiều được cả quốc tế ghi nhận và minh chứng rõ nét nát là trong cs thường ngày và hệ thống pháp luật đã cho thấy điều đó
Trả lờiXóa