Tôi có một người bạn tại Gia Lai,
là chủ một quán ốc bình dân mà tiền vệ Tuấn Anh thường hay lui tới. Khác với
suy nghĩ của nhiều người rằng cầu thủ nổi tiếng thì đi đâu cũng được chú ý và
săn đón thì Tuấn Anh lần nào tới đây ăn cũng lặng lẽ, đôi lúc quán rất đông
nghịt khách mà chẳng ai nhận ra – có thể phần vì Tuấn Anh luôn chỉ đi một mình
và kín tiếng, phần vì quá đỗi bình dị mà người ta không nhận ra.
Thời
gian đầu mới tới quán, có em nhân viên nhận ra Tuấn Anh và kể với mọi người mà
chẳng ai tin, họ cứ nghĩ cầu thủ nổi tiếng là phải hào nhoáng, là đi ô tô sang
trọng, là có gái đẹp ăn cùng, nhưng vị khách ngồi kia thì chỉ đi xe máy tới, ăn
mặc rất đơn giản, gần gũi, chẳng có gì nổi bật hơn người bình thường cả. Khi
được hỏi “Anh là Tuấn Anh phải không?” – cầu thủ này chỉ cười dịu dàng, lắc đầu
bảo “không phải đâu”, nghe vậy, mọi người tự hiểu và để cho Tuấn Anh được thoải
mái trong không gian riêng tư của mình.
Cầu thủ Nguyễn Tuấn Anh
Tuấn Anh chỉ dùng nước suối,
không rượu hay bia gì cả, có lần món chân gà sơ suất mang ra chậm, chủ quán ngỏ
ý xin lỗi và tặng cho anh món đó mà không tính tiền, chàng tiền vệ thấy vậy
bỗng thanh minh rằng do anh no quá nên ăn không hết chứ chân gà rất ngon, cứ
tính tiền cho anh như bình thường.
Cũng
có lần, Tuấn Anh sơ ý để quên điện thoại tại quầy tính tiền, lúc này mọi người
mới bất ngờ khi nhận ra điện thoại của Tuấn Anh chỉ là chiếc iphone 6 đời cũ,
màn hình đã vỡ mà anh cũng chẳng thay. Hóa ra chàng cầu thủ tài hoa bậc nhất
Việt Nam, một cái tên nổi tiếng từng góp mặt nhiều lần trong hàng ngũ đội tuyển
quốc gia lại có lối sống giản dị và tính cách dễ gần, nhẹ nhàng, yên ắng như
vậy.
Một Tuấn Anh rất đời thường
Tuấn
Anh cũng nổi tiếng từ lâu là một người ham mê đọc sách, đồng đội ở HAGL hay đội
tuyển quốc gia đều nói rằng anh đi đâu cũng mang sách đi theo, cứ thời gian
rảnh là lại ngồi đọc đầy đăm chiêu. Vì thế mà Văn Hậu từng có lần trêu anh là
“ông cụ non” và đăng một đoạn clip ngắn cảnh tiền vệ này tranh thủ đọc sách khi
tập trung cùng đội tuyển, khi bị phát hiện mình bị quay lén, Tuấn Anh giật mình
quay lại nhìn rồi ngượng ngùng lấy tay che mặt.
Chủ quán ốc thực ra cũng là một
người có chung sở thích với Tuấn Anh, đều rất thích đọc sách và đều hâm mộ các
tác giả Nhật Bản, khi xin Tuấn Anh một chữ kí vào cuốn “Phía Nam biên giới,
phía tây mặt trời” của tác giả Haruki Murakami thì anh chàng khẽ mừng rỡ, không
nói quá nhiều, nhưng cũng kịp khen vài lời về cuốn sách mà bản thân anh cũng
rất tâm đắc.
Còn
nhớ, 5 năm trước, khi lứa cầu thủ U19 năm nào tạo ra cơn sốt trong lòng người
hâm mộ, Tuấn Anh cũng làm nhiều người ngỡ ngàng khi đạt điểm số rất cao trong
kỳ thi Trung học phổ thông quốc gia với 8 điểm môn Toán, 7,5 điểm Văn, 9 điểm
Hóa, 7,5 điểm Sinh và Địa lý cùng Vật lý đều đạt 7 điểm. Cầu thủ bóng đá thường
mất rất nhiều thời gian vào tập luyện thể chất cũng như kĩ năng, khó có ai chú
tâm được nhiều vào việc học chương trình phổ thông, ấy vậy mà điểm số của Tuấn
Anh đạt được vẫn rất cao và thừa đủ để đỗ nhiều trường danh tiếng trong nước.
Chiếc điện thoại gắn bó với cầu thủ đã lâu
Thành công của đào tạo cầu thủ
trẻ hay rộng hơn là bóng đá Việt Nam có lẽ không thuần túy là sản sinh ra một
lứa cầu thủ với nền tảng kĩ thuật tốt, nâng cao thể hình, thể chất mà còn là
tạo ra những con người chuyên nghiệp với đạo đức và lối sống vô cùng lành mạnh.
Chúng
ta có lẽ sẽ không còn phải lo lắng và chứng kiến những vụ cầu thủ sáng đá bóng,
tối về đi nhậu tưng bừng, hay phê ma túy, chất kích thích trong xe ô tô chẳng
biết giời đất gì để cả bàn dân thiên hạ nhìn thấy hoặc thậm chí tệ hơn nữa là
cờ bạc, bán độ.
Mai
sau và mai sau nữa, hình ảnh về những cầu thủ nên được duy trì tốt đẹp như hiện
nay, để mỗi đứa trẻ thơ khi được hỏi “tương lai con ước mơ làm nghề gì” thì
không chỉ có ca sĩ, diễn viên, người mẫu mà còn là cầu thủ bóng đá nữa.
Nguồn: HAGL
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét