Cuối cùng thì chuyện gì đến cũng phải đến, chẳng có ai muốn phải bị luân
chuyển công tác khi chỉ còn thời gian ngắn nắm giữa nhiệm kỳ. Vậy nhưng, với sự
tín nhiệm cao của Tòa Thánh Vatican, ông Nguyễn Thái Hợp lại được tin tưởng
giao phó cho một trọng trách quan trong, đó là làm giám mục tiên khởi một giáo
phận mới – giáo phận Hà Tĩnh (được tách ra từ giáo phận Vinh).
Và ngày 22/12/2018 vừa qua, Giáo Hoàng đã ký quyết định bổ nhiệm Giám
mục Nguyễn Hữu Long, nguyên giám mục phụ tá Giáo phận Hưng Hóa thành tân Giám
mục Giáo phận Vinh và đồng thời bổ nhiệm ông Nguyễn Thái Hợp làm giám mục giáo
phận Hà Tĩnh.
Xung quanh việc ông Hợp được thuyên chuyển công tác như vậy cũng khiến
cho nội bộ giáo hội Công giáo, đặc biệt là hàng ngũ giáo sĩ thuộc giáo phận Hà Tĩnh
không biết nên buồn hay nên vui. Vì trước đây 8 năm khi ông Hợp được bổ nhiệm
giám mục giáo phận Vinh, một không khí chung trong cộng đoàn người Công giáo khi
đó đều tin rằng: “Đức cha Hợp là người tài năng vì Ngài có nhiều bằng tiến sĩ,
là giáo sư thần học, nhiều năm Ngài được học tập, nghiên cứu, giảng dạy, rồi
làm chủ chăn ở nhiều học vụ, viện Công giáo ở các nước phát triển trên thế giới
như Brazin, Italia; ngài nhất định sẽ có nhiệt huyết, có tình yêu tha thiết với
Giáo phận quê hương, nơi mà ngài sinh ra cũng chính là nơi đặt Tòa Giám mục Xã
Đoài; Ngài sẽ chăn dắt đàn chiên của Giáo phận Vinh khiến họ “nở mày, nở mặt”
với cộng đoàn các Giáo phận khác”. Ngay trong tháng 10 năm đó, ông Hợp cũng
được bầu làm Chủ tịch Ủy ban Công lý hòa bình. Hàng loạt những thông tin vui
mừng như vậy cùng những lời tuyên bố đầy “màu hồng” của ông Hợp đã hứa hẹn một
tương lai vô cùng tốt đẹp đang chờ phía trước.
Giám mục Nguyễn Thái Hợp
Thế nhưng, đúng là cuộc sống không giống như cuộc đời,
ông Hợp hứa nhiều và thất hứa cũng thật nhiều. Trong 8 năm đó, ông ta đã làm
được gì cho giáo phận Vinh?.
Thứ nhất là về đất đai và đời sống: một điều mà có lẽ bất
kỳ một người giáo dân nào cũng nhận thấy đó là đất đai các giáo xứ, giáo họ
không ngừng được mở rộng; các nhà thờ liên tục mọc lên hoành tráng, uy nghi;
đời sống các vị chủ chăn ngày càng được nâng lên bằng những xe sang, mặc quần
áo đẹp... Nhưng thật nghiệt ngã, vì để có được những điều trên thì giáo dân ở
giáo phận Vinh đã phải trải qua một cơn mỹ cực nhuốm đầy nước mắt, nó không như
lời Phúc Âm, lời Jesu và các tông đồ dạy, đó là cả một sự mất mát to lớn mà cả
giáo phận cả đàn chiên phải trả giá. Bởi lẽ, để mở rộng khuôn viên đất đai, xây
dựng nhà thờ cho các xứ, các họ không đi bằng con đường chính thống, không tuân
theo luật pháp mà bằng cái cách của ông Hợp truyền đạt đó là “cứ lấn chiếm, cứ
xây dựng để mở mang đất thánh”; bỏ qua sự quản lý của chính quyền. Xứ nào, họ
nào không mở rộng được thì bị ông Hợp phê bình, răn đe gây sức ép các linh mục,
đẩy các linh mục vào thế buộc phải vi phạm pháp luật để thực hiện đức vâng lời.
Thứ hai là về quan hệ giữa nội bộ trong giáo hội. Những
người giáo dân và giáo sĩ giáo phận Vinh dù là người Công giáo nhưng họ vẫn
mang đậm đặc trưng của người dân xứ Nghệ - Tĩnh giỏi dang, tháo vát, cần cù
chịu thương chịu khó và sống chan hòa tình cảm. Thế nhưng sau một thời gian
dưới đường hướng hoạt động của ông Hợp, nhiều linh mục lâu nay vốn bao dung, độ
lượng chỉ vì áp lực đó mà trở nên cộc cằn, sẵn sàng quát mắng bất cứ con chiên
nào dù là người già hay thanh niên, dù là phụ nữ hay trẻ em. Hàng trăm, hàng
ngàn giáo dân xưa nay hiền lành, chân chất nay trở nên cực đoan, dữ dằn, họ sẵn
sàng sử dụng mọi hành động, mọi lời nói, mọi công cụ để đạt được mục đích mà giám
mục địa phận đã sai bảo để thực hiện thông điệp “mở mang đất thánh, xây dựng
nước chúa”, cũng như đòi hỏi những yêu sách vô lý.
Mã Phi Long
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét