Lạnh…đau…nước mắt! Em khóc…có lẽ là em yếu đuối lắm. Em hối hận… ừ… nhưng sao bước chân chẳng thể dừng lại Yêu là sai hay cho đi là trái? Lỗi lầm thuộc về ai khi người buông tay trước là em… Nắm tay người như 1 trò đùa của số phận
Và…
Buông tay người như 1 trò đùa của riêng mình.
Không thể nào níu kéo, chỉ còn cách bước đi
Ngày hôm đó mưa đã rơi…mưa to nặng lắm…nặng như lòng em - lạnh và đau quá!
Xa Cách ! Em không thể chấp nhận sự thờ ơ tới lạnh lùng của người. Không thể chấp nhận sự tàn nhẫn tới vô tâm của người. Không thể chấp nhận cái cách mà người nói chuyện với em như chúng ta chỉ là hai kẻ xa lạ.
Nhưng em không có cách nào quên đi… Những thói quen… phải làm sao đây khi mà con tim không chịu nghe lí trí giãi bày. Người lại quay về một người của trước đây…mà không dường như là giá lạnh hơn trước. Nếu như em không đến, không gặp người, không để người bước vào cái vòng xoáy này và cũng đừng khiến người thay đổi….Có phải là sẽ không phải đớn đau.
Em xin lỗi !
Nhưng người đã không thể nhẫn tâm, một lần nữa bất chấp bị tổn thương….người lại dang vòng tay ấy về phía em…và em đã bước tới…hạnh phúc em tin rằng mình sẽ không còn ngốc nghếch như thế! Chỉ vì em sợ, sợ mình lún quá sâu nên mới khiến mình và người tổn thương,sợ rằng tới lúc nào đấy em chẳng còn là em…. Em biết ! Bên cạnh người vẫn có rất nhiều người khác có thể đem lại hạnh phúc chứ không phải là đau khổ như em…
Cho em khoảng trời bình yên
Người có hay? Em đã nghĩ rằng mình sẽ bình thản buông tay… Em đã nghĩ rằng mình sẽ không khóc. Em đã nghĩ rằng mình không cần níu kéo… Vậy mà sự thật thì sao? Bình thản ư? Có làm được đâu, khóc….nhiều lắm,chỉ khi ấy em mới hiểu mất người em thật sự rất khó sống…em thật là rất đau…
Và em đã níu kéo,…
Em nói là em đã sai
Em xin lỗi…xin lỗi
Em xấu xí…em nhạt nhẽo như vậy….người có khinh ghét em không? Có khiếp sợ em không? Một trò vui vui thôi nhưng thứ em nhận lại thực quá sâu sắc….sâu sắc tới nỗi em muốn cười cũng không được mà khóc lại càng không… Từng câu từng chữ cứ đập vào tim em…đau đớn và khiếp sợ…em chỉ có thể cố nở một nụ cười lạnh nhạt.
Có bao giờ nghĩ nhiều không? Không biết chỉ thấy nghĩ…nghĩ…và nghĩ làm em bất chợt không nhận ra mình là ai? Mệt mỏi thực sự em cảm thấy rất mệt…chỉ ước giá như ngủ một giấc tỉnh dạy mọi thứ vẫn lặng yên…nhưng không sóng gió thì nhàm chán quá rồi….
Con gái ! Ích kỉ thật đấy
Con gái !Tàn nhẫn?
Nhưng con gái lại yêu người như một sứ mạng tôn thờ vậy…người sẽ hiểu chứ!
Cho em một khoảng bình yên để em có thể kháng cự với tất cả người nhé! Bàn tay này xin nguyện mãi mãi nắm như thế! không buông tay đâu…không buông tay đâu…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét