Ranh giới giữa ngày hôm qua và hôm nay thật khác! Tôi đã bước qua như thế mà không ngần ngại, suy tư, mà cũng chẳng nghĩ ngợi... Ngày hôm qua còn là cô học trò nhỏ ngây ngô đến khờ khạo, chia tay bạn bè mà chỉ biết cười nói vô tư, không giọt nước mắt. Người ta bảo buổi học cuối cùng thiêng liêng lắm, tôi đã từng nghĩ cái buổi học cuối của mình chắc hẳn cũng phải rưng rưng, phải xúc động, buồn lắm, ý nghĩa lắm,và khóc nhiều lắm...
Nhưng cái buổi học cuối của tôi bây giờ cũng chỉ là những lời dặn dò của cô giáo, những dòng lưu bút viết vội của những đứa con trai vô tâm, những bức ảnh chụp ồn ào, lộn tùng phèo của cả lớp, không một giọt nước mắt, không một câu nói khác mọi ngày, cũng không một cử chỉ yêu thương ... Nhưng chẳng sao hết, với tôi, nó cũng đủ làm ấm áp, làm rung lên trong con tim những nhịp đập khe khẽ yêu thương, cũng đủ làm tôi nhớ mãi... Không có nước mắt, không có nỗi buồn lãng vãng, chỉ như một cơn gió thoảng qua thôi trên khuôn mặt mấy đứa hay buồn hay khóc. Vì tôi biết, tất cả chúng tôi biết: "Sẽ chẳng có xa cách nào làm chúng tôi hết nghĩ về nhau, hết quan tâm nhau trong những tháng năm dài của cuộc sống... ''.
Nhớ những buổi sáng trong lành trên đường đến lớp, biết muộn mà miệng cứ toe toét cười, huýt sáo, hay la ầm ỹ vì bị giật tóc và nhéo đằng sau đau điếng. Nhớ cái suy nghĩ trẻ con mong cổng trường đóng sớm để khỏi được vào lớp và về nhà ngủ giấc cho sướng. Nhớ những buổi chiều nắng thiêu đốt, má đỏ rực vì nóng, đạp xe hậm hực đến trường trên con đường rộng thênh thang mùi hoa sữa. Nhớ những hôm nghỉ sớm ta cùng nhau trèo lên cành cao của hàng phượng vĩ sát trường hái bằng được cái nhành hoa tươi rói trên cùng để về tranh nhau ép vở.
Nhớ lắm tiếng cười trong veo như giọt nước, nhớ cái giọng léo làm nũng của nhóc bạn thân, nhớ cả cái nhéo tay đau điếng của cậu bạn cùng bàn...Và rồi từ nay, sẽ chẳng còn cô bé sáng nào cũng nhảy ầm ầm vào lớp vì học muộn, chẳng có đứa con gái nào lãng đãng đạp xe dọc khắp sân trường vào những mùa tháng năm, thấy có lá bay vào giỏ xe thì hét lên thích thú... Hết rồi những khoảnh khắc yêu thương, xa rồi biết bao kỉ niệm.
Nhớ! nhớ tất cả.. làm sao nói được thành lời, nhớ... nhưng rồi lại phải xa thôi...đi thôi.
Ngày mai ấy sẽ có cô bé nào thay tôi thơ thẩn bên dãy hành lang cũ, sẽ có cô bé nào mơ mộng thay tôi nhặt lá sân trường. Sẽ có cô bé nhảy tung tăng lên tầng cao nhất, viết một điều ước rồi thả xuống sân trường ngập đầy lá xà cừ khô úa, xao xác gió... Sẽ có cô bé thay tôi ước mơ, thay tôi chăm sóc cái cây bé xíu trong vườn trường, và hạnh phúc giống tôi khi thấy nó khôn lớn! Vấn vương mãi, thiết tha mãi rồi cũng phải xa thôi...
Tạm biệt nhé, ký ức xưa cũ mà thân yêu, tạm biệt nhé, những nỗi đau,... giọt nước mắt và những niềm vui không bao giờ có thể hơn thế.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét