Trên facebook đang lan truyền hình chụp một bài văn của học sinh tiểu học.
Đề bài yêu cầu học sinh tả con chó của nhà em.
Trong phần bài làm, học sinh này viết: "Nhà em không có
nuôi chó. Khi nào nhà em nuôi chó em sẽ tả". Sau đó có lời phê bằng
mực đỏ: "Cạn lời. Về nhà làm lại".
Không biết tấm hình đó xuất phát từ đâu, là thật hay giả.
Nhưng nhìn vào yêu cầu của bài văn thì thấy kiểu đề thi này không xa lạ
gì, thực tế học sinh tiểu học hiện nay hay được thầy cô yêu cầu viết những bài
tập làm văn kiểu vậy.
Trong những đề tập làm văn đơn giản dành cho học sinh lớp 2
(với mỗi bài khoảng 5 câu) thường là được yêu cầu tả con chó, con mèo, con lợn,
con chim, cây hoa hồng, cây mít, cây ổi hay em bé, anh, chị... nhưng thường yêu
cầu những cây, con đó của "nhà em" hay anh, chị, em bé "của
em".
Với cây, con thì không phải nhà ai cũng có, cũng sẵn nuôi.
Nếu đứa trẻ ở nông thôn, nhà có vườn thì có cây, đứa trẻ ở thành phố nhà có
nuôi thú cảnh thì mới có chó mèo và chim chóc. Vậy nhưng, đề văn yêu cầu tả con
mèo con chó nhà em đều khiến mọi đứa trẻ lúng túng hoặc chúng phải viết dối,
nói dối theo mẫu cho sẵn: mèo thì có đôi mắt như hòn bi ve, đôi râu rung rinh
để bắt chuột, chó sủa gâu gâu, ngoáy tít đuôi đón em về nhà. Và câu kết thúc
bao giờ cũng là: Em rất yêu con mèo (chó, cây hoa, cây bưởi) nhà em vì mèo giỏi
bắt chuột, chó trông nhà cây (cho em hoa thơm quả ngọt)...
Con gái tôi 8 tuổi cũng đã từng nhờ mẹ gợi ý tả con mèo, con
chó và cả em bé. Và đầu bài của nó viết luôn là: Nhà em có nuôi 1 con... Có lần
tôi bảo con, nhà mình có nuôi mèo đâu, con tả con mèo nhà bà H. đi, nhưng con
bé không chịu. Nó nói cô giáo bảo phải tả con mèo của nhà em. Thế là con bé
viết "nhà em có nuôi một con mèo tam thể (dù nó chưa bao giờ nhìn thấy con
mèo tam thể) có đôi mắt trong veo và bộ lông mượt".
Lần khác, con bé lại được yêu cầu tả cây ăn trái trong bài
tập về nhà. Nó hỏi tôi nên tả cây gì. Tôi gợi ý cho nó tả cây bưởi, vì bưởi thì
nó được ăn trái rồi, và khi về quê nó đã được nhìn thấy cây bưởi ở vườn. Thế là
nó hào hứng tả cây bưởi. Tả thì đúng gợi ý và thực tế rồi, vỏ bưởi lá bưởi dùng
để đun nước gội đầu mượt tóc, hoa bưởi trắng tinh và thơm để cúng các cụ ngày
Rằm; Đêm trung thu thì bà cắt bưởi vào và bổ bưởi để em ăn những tép bưởi mát
ngọt... Nhưng đầu bài vẫn là Nhà em có 1 cây bưởi...
Tôi mới nói với con bé rằng, cây bưởi con tả là của nhà bà
ngoại ở quê, chứ nhà mình ở thành phố không có cây bưởi nào. Con viết về cây
bưởi nhà em thì không trung thực. Nó bảo, viết văn mà mẹ. Và cô con bảo thế. Ai
cũng tả cây của nhà em, nên con cũng tả cây của nhà em.
Hay mặc dù bé con nhà tôi không có em gái, nhưng khi
được yêu cầu tả em bé, nó đã lấy mẫu là em Su nhà hàng xóm, nhưng nó đã biến em
Su thành "em bé của nhà em" và cuối bài văn là: "Em rất yêu em
Su và em vẫn đút cơm cho em Su ăn mỗi khi mẹ em Su gửi em Su ở nhà
em".
Bạn tôi mới đây trong một lần về quê đã dắt con ra bụi
chuối ở góc vườn và bảo: "Đây là cây chuối, và nó không có cành nên con
không trèo lên chơi được đâu". Anh nói vậy với con vì bạn của thằng bé đã
có đứa tả nhà em có một cây chuối và mùa hè em vẫn trèo lên cành chuối chơi.
Hay có lần anh "ngã bổ ngửa" khi giúp con tả
con mèo bằng cách lên mạng tìm hình một con mèo rồi đưa cho bé xem. Con trai
anh, sau khi xem hình con mèo đã tả: con mèo nhà em có đôi mắt lác (trong hình
con mèo nhìn thẳng vào ống kính chụp hình nên đứa bé nghĩ rằng con mèo
lác).
Cũng vì tả các thứ "của nhà em" theo mẫu mà đã có
không ít đứa trẻ đã tả: Nhà em có nuôi một ông nội; Nhà em có nuôi một bà
nội...
Thực ra ở lứa tuổi tiểu học, cụ thể là lớp 2, để giúp trẻ
biết quan sát và mô tả ra, các thầy cô ra đề thì đừng câu nệ bắt buộc trẻ phải
viết về đồ vật, con vật, cây "của nhà em". Mục đích cuối cùng của trẻ
là tả lại những gì nó thấy và cảm nhận thì nên kệ cho các cháu được phát huy sự
sáng tạo. Có thể đó là cây con trong công viên, ở quê hoặc nhà hàng xóm... mà
trẻ có cơ hội thấy.
Bởi nếu trẻ không tả theo mẫu, con, cây "của nhà
em" thì lạc đề. Mà tả, lại hóa ra nói dối từ rất sớm.
Theo HOÀNG ĐIỆP / TUỔI TRẺ ONLINE
Thực tế tôi ủng hộ sự thật thà của những đứa trẻ. Hãy để cho trẻ con được sống thật, nghĩ thật và nói lên những điều thật. Nhà không có thú cưng thì phải nói thật là chưa có thú cưng để tả chứ
Trả lờiXóaTôi ủng hộ ý kiến của tác giả. Thay vì dạy con trẻ nói dối như thế thì các thầy cô chỉ cần điều chỉnh một chút đề bài của mình, mở rộng hơn cho con trẻ thoải mái, tự do sáng tạo. Không nên quá bó hẹp lại như thế.
Trả lờiXóa