ĐẠI BÀNG XANH
Đằng nói rằng tất cả đều là vì nhân dân, vì đất nước…
Vâng, ông Lê Hiếu Đằng thời gian vừa qua đã lâm bệnh nặng, đã có những giây phút gần đất xa trời. Trong thời gian nằm bệnh, ngẫm lại những gì đã làm được, chưa làm được của cả một đời người, ông đã có một bài viết nói lên tâm sự chất chứa cùng những nỗi trăn trở đầy nhiệt huyết và sức sống.
Nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, là cái vỏ che đậy đi, cố tình giấu diếm đi cái sự thật bên trong, giống như một tảng băng trôi, nếu chỉ nhìn ở phần trên thì nào có ai ngờ phía sâu dưới đó là khối băng còn vĩ đại và âm thầm hơn nhiều lần. Và chết người là ở phần băng ngầm đó, vì con người ta nào có ngờ được nó lại to lớn và kinh khủng đến vậy!
Hãy bắt đầu từ những điều đã tạo cảm hứng cho Lê Hiếu Đằng bộc lộ ra những suy nghĩ mang tầm vóc lớn lao mà cả đời ông trước đó chưa từng có. Theo như lời ông Đằng miêu tả, có lẽ đất nước này là một đất nước kinh khủng với một Đảng Cộng sản độc đoán chuyên quyền, không chăm lo cho phát triển đất nước, là một nơi mà nhân dân không có quyền dân chủ, một đất nước mà chính những người Đảng viên đã chán ghét Đảng của chính mình.
Nhưng đó chỉ là những lời nói với nhiều mục đích được che đậy bên trong mà nếu người đọc không có cái nhìn khách quan về Việt Nam thì sẽ dễ dàng dính bẫy. Từng câu chữ phê phán chế độ của ông Đằng chỉ là lời dỗ dành, nịnh nọt, lừa phỉnh mà ông dành cho những kẻ đói “nhân sĩ” và “cán bộ” thuộc tầm như ông. Đó là những kẻ bấy lâu nay vẫn chống phá Nhà nước, chịu khó đi bới lông tìm vết, luôn đưa ra những luận điệu đả phá mỗi khi chính quyền có chủ trương chính sách mới gì. Chính vì thế, đối với những kẻ chỉ tuyên truyền chống phá chính sách của Đảng và nhà nước mà không bao giờ có được chút động não cho công cuộc đổi mới, nâng cao cuộc sống của người dân thì ông Lê Hiếu Đằng thực sự xứng đáng là lãnh tụ mới, với những lời phát biểu bạo dạn, mạnh mẽ (nhân lúc bị bệnh và đã tuổi cao) và đặc biệt là cái vị thế mà ông từng nắm giữ.
Là một người Đảng viên đã có tuổi (tuổi Đảng hay tuổi đời?) ông Lê Hiếu Đằng đã đưa Đảng Cộng sản lên một nấc thang mới trong lời nói của mình – một Đảng độc đoán chuyên quyền. Nhưng kì lạ là ông không đưa ra bằng chứng gì cho cái sự độc đoán mà ông vu cho Đảng, thay vào đó chỉ có việc những “blogger” bị xử lý theo pháp luật được miêu tả là “bị bịt miệng và không có quyền ngôn luận tự do”. Đảng là một tổ chức chứ không phải là một con người, xã hội Việt Nam không có sự bao trùm quyền lực của một Đảng phái hay bất cứ một bộ phận riêng biệt nào cả. Vậy nên nói Đảng độc đoán chuyên quyền là hoàn toàn vô căn cứ, làm sao mà một tổ chức với bao nhiêu con người có thể “độc đoán chuyên quyền” trong một xã hội mà mọi vấn đề đều được đưa ra trao đổi, thảo luận? Ai là “đối tượng” có thể “độc” và “chuyên” trong việc quyết định các quốc sách? Rõ ràng là không tồn tại.
Lại thêm một điều nữa vô lý trong lời ông Đằng mà đánh nhau chằm chặp. Nếu nói Đảng là một thứ có quyền lực tối thượng ở đất nước này thì những người Đảng viên phải là những người có vị thế không nhỏ. Nhưng ông đã tự phong cho mình và những người được ông xếp hàng đồng chí là những người “đau nỗi đau của nhân dân”, mệt mỏi, chán chường khi ở trong Đảng độc đoán ấy, từ bỏ quyền lực tối thượng của một người Đảng viên để đề nghị lập đảng mới. Là ông ấy ngu khi từ bỏ cái đặc quyền của một người đảng viên đã có vị thế trong đảng mà ông miêu tả là quyền lực vô song, hay là ông ta đã cực kì thông minh khi đưa ra những tuyên bố ấy để đưa mình lên một tầm cao mới, một kẻ sẽ được tung hô là vì nước vì dân, có hàng trăm ngàn người quỳ lạy và tung hô như một vị lãnh tụ mới? Đúng rồi, nếu lập đảng mới thành công, ông sẽ không còn là lão Đằng quèn cả đời im hơi lặng tiếng, không có dấu ấn đặc biệt nữa mà được lên đời làm lãnh tụ sáng ngời. Nhận ra cái sự thông minh ấy của ông Đằng cũng không có gì khó khăn bởi vốn cái nỗi đau của nhân dân mà ông vin vào làm gì có thật, nên cái mục đích nhớn mà ông nói là vì nhân dân cũng chẳng thể nào tồn tại.
Còn những kẻ cũng từ bỏ Đảng, đồng ý với việc lập đảng mới của ông Đằng là những kẻ ngu hay khôn? Vâng, xin thưa là khôn không kém phần. Đó có thể khẳng định là những kẻ khọm già, những kẻ thừa của Đảng chứ chẳng phải là những kẻ có tâm huyết với đất nước. Chạy theo Lê Hiếu Đằng với hi vọng được thay đổi chút ít so với cái vị trí chẳng là gì trước đó mà họ có, những người này thi nhau hót những lời hay ý đẹp về ông Đằng và cái lý tưởng mà họ đang theo đuổi. Nhưng hãy thử nghĩ xem, những kẻ đã không có đóng góp nào trong Đảng cũ, những kẻ không có chút tâm huyết nào, khi về hưu không thèm tiếp tục sinh hoạt đảng và cống hiến cho địa phương thì làm sao có thể là những người có thể đủ tin cậy để làm trụ cột cho một tổ chức.
Và quan trọng nhất, những vấn đề tồn tại của đất nước muốn xử lý được không phải chỉ cần lập một Đảng ra và tuyên bố là “chúng tôi sẽ hết mình vì nhân dân, đất nước!!!” là được. Một đảng mới theo như lời ông Đằng muốn lập về cơ bản sẽ là sự chia rẽ đất nước mà chẳng dựa trên bất cứ một cơ sở nào. Giai cấp ư? Giai cấp nào đảng của ông sẽ đại diện? cơ sở hạ tầng và kiến trúc thượng tầng nào mà ông nói là đã có sự phân hóa??? Và hơn hết, hãy nhìn xem đội ngũ mà ông đưa vào đảng của mình là gì? Những người về nghỉ hưu không thèm nộp sổ đảng, không thèm sinh hoạt đảng, và những người có hành động phản đối mọi chính sách của Đảng và Nhà nước làm phản xạ tự nhiên thay vì cố gắng góp sức xây dựng hệ thống pháp luật và chính sách phù hợp.
Rõ ràng, phía dưới bề nổi hào nhoáng của lời mà ông Đằng nói là hàng lớp hàng lớp những điều vô lý, bất hợp lý và cả những mục đích đen tối mà ông đã giấu đi. Tất cả những gì bạn thấy không có nghĩa là tất cả những gì sự thật có! Đừng vội tin vào lời hão huyền vô căn cứ của Đằng showbiz nhé!
Trích:
http://nendanchu2012.wordpress.com/
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét