Người con đất ViệtSau khi đọc bài viết “Thư ngỏ của ông Lê Hiếu Đằng” trên trang blog Boxit Việt Nam, bản thân tôi có một vài tâm sự muốn gửi tới ông với tư cách là một người trung lập không ủng hộ cũng không phê phán bất kỳ một đảng phái chính trị nào miễn là đảng nào lãnh đạo thì cái quan trọng nhất là sẽ đảm bảo cho đất nước được độc lập, tự do, nhân dân được ấm no, hạnh phúc, mọi người được sống trong một môi trường hòa bình, ổn định, dân chủ và phát triển.
Mấy ngày vừa rồi thấy báo chí (cả báo chính thống và những tờ báo mà mọi người vẫn hay gọi là của các anh em “zân chủ”) nhắc nhiều tới ông với bài viết “Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh”. Không chỉ tôi mà cũng rất nhiều người khác đã đọc bài viết này của ông. Có thể nói bài viết đã làm được một điều quan trọng đó là thu hút được sự chú ý của một số lượng người nhất định mặc dù có những người đồng tình, tán dương, ủng hộ hay phản bác lại quan điểm, suy nghĩ của ông.
Hôm nay vào đọc trang Boxit Việt Nam thấy ông trần tình trong bài viết “Thư ngỏ của ông Lê Hiếu Đằng” gửi các ông Giám đốc Đài Truyền hình Trung ương, TP HCM; Tổng biên tập các báo Nhân dân, Quân đội Nhân dân, Đại đoàn kết, Công an Nhân dân, Sài Gòn Giải phóng… để thanh minh, đồng thời phản bác lại những bài viết được đăng tải trên các tờ báo này đã có những đánh giá, bình luận, phản biện mà theo ông là thiếu khách quan, phiến diện, “bỏ bóng đá người”… Rõ ràng đang nằm bệnh nhưng ông lại rất tâm tư và đầy suy nghĩ.
Là một công dân Việt Nam, luôn mong muốn được sống trong môi trường hòa bình, ổn định và phát triển tôi cũng không muốn đi sâu tranh cãi những luận điểm có nên thực hiện đa nguyên, đa đảng ở Việt Nam hay không? có nên thành lập một đảng mới như “Đảng dân chủ xã hội” như ông nói nữa hay không? Vấn đề này đối với tôi không quan trọng bằng việc các nhà trí thức, nhân sĩ, nhà khoa học, mỗi công dân Việt Nam hãy đóng góp những ý kiến, đề xuất tâm huyết, chân thành và có giá trị của mình cho đất nước, cho nhân dân để đầu tư xây dựng phát triển đất nước này. Chứng kiến đất nước ta một thời gian dài bị chìm trong ách đô hộ của chủ nghĩa thực dân, đế quốc. Khi đó, một trong những quyền cơ bản nhất của con người là quyền được sống, được làm người cũng không có. Nay mọi người được sống trong môi trường hòa bình, ổn định, được phát triển tài năng, thỏa sức thực hiện những ước mơ, hòa bão. Công lao này là của ai, không thể nói là của nền dân chủ đa đảng được, mà đó là thành quả của cả dân tộc, của nhân dân dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam. Vậy thì cần đâu phải lập nên những đảng mới để rồi đất nước lại chìm vào đấu đá, tranh giành quyền lực, chém giết lẫn nhau mà chúng ta vẫn đang thấy hiện hữu như ở Ai Cập, Syri, Li Băng và thậm chí cả Thái Lan gần chúng ta đây.
Thiết nghĩ, khi xã hội càng văn minh thì con người càng phải biết trân trọng những giá trị của hòa bình. Ấy vậy, cho nên khi ông đề xuất, hay có thế nói là hô hào
“tại sao chúng ta hàng trăm đảng viên không tuyên bố tập thể ra khỏi Đảng và thành lập một Đảng mới, chẳng hạn như Đảng Dân chủ xã hội…” thì thật sự ông cần suy nghĩ lại. Một người đã từng vào sinh ra tử, cống hiến gần cả cuộc đời cho cách mạng thì ông phải biết cái nào là quan trọng nhất hiện nay chứ. Đừng có a dua theo tiếng hô hào của những kẻ có hận thù với chế độ, với đất nước này mà cũng kích động mọi người bỏ đảng này, lập đảng kia. Như vậy thì thật là buồn và thất vọng lắm ông Lê Hiếu Đằng ơi! Mong ông hãy tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi cho chóng khỏi bệnh, đến tuổi này rồi sức khỏe là vốn quý nhất đấy.
Tôi lại thấy tác giả bài viết này cố tình không nhìn thấy những điều ông Lê Hiếu Đằng vạch ra những sai trái trầm trọng của Đảng mà ông ca ngợi. Ông không thấy rằng trước khi "được giải phóng", Miền nam VN dưới chế độ cộng hòa còn sung sướng giầu có và dược hít thở bầu không khí tự do, dân chủ hơn bây giờ hay sao? Trên thực tế, nếu họ biết là sau thống nhất, đời sống của họ bị kéo giật lùi lại 40 năm, để bây giờ mới quay trở lại như cũ, thì chẳng ai theo Đảng cả đâu. Sự tỉnh ngộ và dám bước ra khỏi cái bóng sợ hãi cố hữu của ông Luật sư Lê Hiếu Đằng để lên tiếng kêu gọi thành lập 1 đảng DCXH làm "đối trọng" chứ không nhằm "lật đổ" ĐCS là một điều rất tốt cho dân tộc. Khi buộc phải cạnh tranh lành mạnh để nắm quyền điều hành đất nước, ĐCS phải thay đổi một cách sâu rộng, phải thẳng tay trừng trị, loại trừ những "con sâu mọt" đục khoét tài sản quốc gia, và những kẻ lạm quyền tàn độc làm tổn hại đến thanh danh giới lãnh đạo. Đảng sẽ thực sự vì dân, cho dân mà hành động chứ không độc quyền chà đạp, bóp chết và phản bội lại mọi ước nguyện của nhân dân như bây giờ. Điều đó sẽ tốt đẹp hơn nhiều cho Tổ Quốc đó bạn!
Trả lờiXóaBạn ca ngợi ngày nay "mọi người sống trong môi trường hòa bình, ổn định, được thỏa sức thực hiện ước mơ hoài bão" ư? Ra đường thì nơm nớp sợ công an giao thông hành. Đi xin các loại giấy tờ hay xin nhập học cho con, thì phải cúi lom khom và ...phong bì! Vào bệnh viện thì bị đối xử như lũ lợn. Đến "chốn công đường" thì mình biến thành thứ cỏ rác. Đấu tranh chống TQ xâm lược biển đảo thì bị bắt bớ, đánh đập. Tố cáo quan tham hại dân, bán nước thì vào tù. Dám viêt lên sự thật thì bị "chửi bới, đánh hội đồng", góp ý trung thực nhằm xây dựng đất nước thì bị tố "phản động".....Đó là "Tự do kiểu VN" phải không ạ?
Bạn đừng sợ "sự bất ổn vì tranh giành quyền lực", bởi trong bài viết, ông Lê Hiếu Đằng đã viết rõ là tuyệt đối không làm xáo trộn xã hội và phản đối gây bạo động, vì ông biết, có chuyện gì xẩy ra, thì chỉ có nhân dân lãnh đủ! Bạn tin tôi đi, những người vì một nền Dân chủ Tự do thực sự cho Quê hương, Tổ quốc mình, dù ở bất cứ đâu (trong hay ngoài nước) đều có một trái tim nhân hậu hơn những người như bạn đấy. Chẳng ai muốn xáo trộn hay thành lập đảng mới làm gì, nếu gần 40 năm sau thống nhất đất nước, ĐCS hoàn thành được lời hứa từ khi thành lập nước cách đây 68 năm là Tự do, Dân chủ, Hạnh phúc cho nhân dân. Tôi tin vẫn còn có những người lãnh đạo sáng suốt sẽ biết nắm lấy cơ hội này để trả lại quyền tự quyết cho nhân dân!
Bạn có dám đăng lời comment của tôi không đây???