Vin Pơn
Tôi đọc một số trang báo và vài bài báo trên mạng nước ngoài được biết Lê Hiếu Đằng đòi Việt Nam phải đa nguyên đa đảng và đòi xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, tôi cho rằng, ông Đằng “
biết một mà chẳng biết hai, thấy cây mà chẳng thấy rừng”.
Được biết, ông Đằng và những người cùng trang lứa đã phải lặn lội trong phong trào thanh niên, sinh viên đấu tranh với chế độ Mỹ-Ngụy đòi hòa bình, công lý đến nỗi “
bị bọn chung giam cầm những năm tháng bi thương, thống khổ của cả dân tộc dưới gót giầy xâm lược” hẳn ông Đằng không thể quên.
Không những thế, trong hai cuộc kháng chiến trường kỳ gian khổ chống xâm lược để giành độc lập, tự do trọn vẹn, Đảng Cộng sản Việt Nam là lực lượng lãnh đạo duy nhất đồng cam cộng khổ với toàn dân cùng “
nếm mật nằm gai”, “
vào sinh ra tử” với nhân dân để giành độc lập, tự do và cuộc sống bình yên cho nhân dân. Trong thời kỳ đổi mới Đảng vẫn vững vàng chèo lái con thuyền cách mạng cùng nhân dân vượt qua bao khó khăn để ổn định và phát triển đất nước vững chắc từng bước đảm bảo nhu cầu vật chất, tinh thần ngày một cao hơn cho nhân dân. Điều này là sự thực hiển nhiên được chính nhân dân ta và cả Liên hợp quốc ghi nhận.
Hơn nữa, ông Đằng đã có thời gian dài tham gia vào phong trào cách mạng và có hơn 45 năm tuổi đảng, quá trình công tác nhiều năm ở MTTQ Việt Nam TP.HCM, thiết nghĩ với những gì đã trải nghiệm, đã chứng kiến thì cho dù về nghỉ hưu, ông vẫn giữ được nét thanh cao, giữ được phẩm chất, lý tưởng và vẫn là một cán bộ hưu trí mẫu mực. Thế nhưng sau những gì viết trong những ngày nằm bệnh ông đã đánh mất tất cả. Thật đáng tiếc.
Thương thay cho ông Đằng đã có được những kỷ niệm đẹp đẽ, có được những quãng thời gian hoạt động cách mạng và hơn 45 tuổi đảng là một cán bộ thanh cao, gương mẫu. Nhưng nay ông lại quay lưng với đảng với nhân dân, đòi phải đa nguyên đa đảng, phải xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam. Tôi không hiểu ông ăn lương của Nhà nước, được Đảng và Nhà nước ưu đãi mọi chế độ con cái ăn học đàng hoàng, gia đình đầy đủ, được quần chúng nhân dân tin cậy và tín nhiệm, được đồng chí, đồng đội dựa vào tấm gương đó mà học tập. Thế mà nay ông lại quay lưng lại với Đảng, nói xấu Đảng.
Chung quy lại, tôi nghĩ ông Đằng cũng chỉ là một quân tốt thí mạng mà thôi, khi ông không còn tác dụng cũng là lúc chúng ném ông vào thùng rác và dẫm đạp lên ông. Lúc đó ông có hối hận cũng đã quá muộn rồi, đất của Đảng Cộng sản sẽ không chấp nhận hạng người như ông.
Ông muốn một đất nước phải đa nguyên đa đảng như Thái Lan, Mỹ, Anh và một số nước phương Tây. Ông nghĩ nó phù hợp với Việt Nam sao? Không, những nước theo TBCN cũng thế thôi, mỗi năm đều diễn ra các cuộc biểu tình kéo dài đến vài tháng, khủng bố, bạo loạn gây mất an ninh trật tự, ảnh hưởng đến chính trị và hao phí kinh tế, nhân dân lại rơi vào cảnh khó khăn, khốn đốn, không việc làm. Tại sao ông không nhìn vào đó nó diễn ra mạnh mẽ như vậy ông không nhìn thấy sao. Hay ông mù quáng rồi, đôi mắt ông đã bị lu mờ rồi ư. Tôi thương thay cho ông quá, tội nghiệp cho ông quá!
Lý tưởng của Đảng, con đường soi sáng dẫn dắt đất nước đi lên CNXH sáng ngời ngời như vậy mà ông không nhận thấy, thật đáng buồn, đáng tiếc thương cho ông quá, ông Đằng ơi!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét